Jose mourinho con người đặc biết ấy, xô đổ mọi kỷ
lục trên còn đường trở thành huyền thoại đang gục ngã tại chính nơi đây,
Chelsea của 8 năm về trước đang ở rất gần ông vào thời điểm này
London, 8 năm về trước. Đồng hồ điểm 1h20’ sáng, ngày 20/9/2007, 24h sau trận hoà của Chelsea trước Rosenborg tại đấu trường Champions League. Jose Mourinho lặng lẽ rời khỏi phòng họp của ban lãnh đạo Chelsea. Khoảnh khắc ấy không bao giờ phai mờ trong tâm trí của những người hâm mộ Chelsea thuở đầu. Một cảm giác băng giá phủ kín tim họ, ngày “Mr Special One” không còn là huấn luyện viên của The Blue. 8 năm sau Jose Mourinho của quá khứ đang quay trở về, mang theo những dư âm đầy lo lắng.
8 năm trước, sau khi Mourinho ra đi, hàng trăm người ủng hộ đã đứng trước trụ sở CLB và giăng ngang biểu ngữ: “Jose, simply the best”. Trong trận đấu đầu tiên mà Avram Grant nắm quyền, những người hâm mộ Chelsea hướng về phía khán đài VIP nơi chủ tịch Roman Abramovich đang dự khán mà hét lên “Mourinho đâu rồi?”
8 năm sau, trong những thành tính bết bát của Chelsea khi để thua ½ số trận đã đấu, trong một lối chơi vô hồn, bế tắc và vào đêm qua chính thức trở thành cựu vương Cup Liên Đoàn. Khi tất cả truyền thông bủa vây lấy Mourinho như muốn nghiến ngấu người đàn ông này ra từng mảnh nhỏ, khi tất cả các fan trung lập lẫn fan đối thủ hò hét đòi sa thải ông. Kỳ lạ thay, những người được quyền nói những câu ấy lại không nói.
Tất cả đều muốn sa thải Mourinho – trừ các cổ động viên Chelsea: những người đang gánh chịu những tháng ngày buồn.
Ta thường hay nghe một câu rằng “Có hoạn nạn mới biết được chân tình”, ít ra lúc này khi Mourinho ngã xuống, khi ta nhận ra đây là những ngày đáng quên nhất của sự nghiệp lẫy lừng mà “người đặc biệt” từng đi chinh chiến, thì “hùm dữ sa cơ” vẫn có đồng đội bên cạnh. Ta chợt nhận ra, sự nghiệp của một kẻ lãnh đạo còn gì đáng trọng hơn thế. Anh có thể là kẻ thù của cả thế giới, nhưng bất chấp tất cả, anh không bao giờ bị quay lưng bởi những người thân yêu đứng sau anh, những người mà trong các năm tháng hào hùng nhất, anh gieo nụ cười cho họ, và giờ trong tận cùng nỗi thất vọng, họ vẫn mỉm cười động viên anh.
Trong lần thứ hai trở lại xứ sương mù, Mourinho nói “Hãy gọi tôi là người hạnh phúc”. Giờ ta tin, điều đó là thật. Đôi khi hạnh phúc là khi phát hiện thời điểm ta ngã xuống, nhận ra rất nhiều người chân tình.
Comments
Post a Comment